C ứ m ỗi lần, đi đến phòng mạch bác sĩ gần nhà, là tôi gặp bà thư ký tên D, và bà c ũng chính là vợ của ông bác sĩ gia đình m à tôi cần gặp . Đi tới đi lui, riết rồi trở thành người quen, thích nhất là được bà D sắp xếp cho những cái hẹn hợp tình hợp lý đỡ mất nhiều thời gian chờ đợi. Chẳng hạn như là, bà hẹn tôi là bệnh nhân cuối cùng trong ngày hay là bà nhét tôi vô một chỗ nào trống nào đó khi có bệnh nhân hủy cuộc hẹn. Tóm lại, đi đâu có người quen vẫn hơn, không lạm quyền, lạm thế là được. Tôi nghĩ vậy. Để đáp lại tấm chân tình đó, tôi thường mang đồ nhà trồng được tăng cho bà. K hi thì vài nải chuối xiêm, khi thì bịch su v..v. Không đáng là gì hết nhưng người cho và người nhận đều cảm thấy vui vui. Th ế là thành thông l ệ, mỗi lần gặp tôi, bà D thường hay tạm gác công việc (lúc nào cũng ứ động) của bà qua một bên để mà chít chát với tôi... Những câu chuyện đời thường của tui làm bà ngạc nhiên và thích thú tìm ...
28/8/2014 Sydney Một buổi sáng nọ, tôi và ông chủ đi làm. Khi vừa mở cửa buớc vô chổ làm thì tôi giựt mình vì trên tường có ai đó, viết cái gì. Tôi nghĩ "Ô, cũng may, tường mình mới sơn hai nuớc, còn một nước thứ ba nữa, chứ nếu không thì lại mắc công tìm cách để chùi đi" Tôi đến gần, đọc thử coi ai đó, viết cái gì, thì tôi đã đoán biết tác giả là ai rồi. Đây không phải là lần đầu tụi tôi bị phá như vậy, mà vì ông bạn già nầy cứ hay giở trò. Nói là bạn, chứ thật ra ông ta chỉ là một người chuyên đảm trách một tí công việc trong công trỉnh xây cất của chúng tôi. Có lẽ vì tính hề hà, không màng ai nói gì, ai nghĩ gì của tụi tôi mà ông ta cứ làm tới, cứ chọc phá hoài...Ông ta thường nói "Cái bà nầy, hễ gặp mặt bả là thấy bả cười", ông ta đâu biết rằng tôi cười bởi vì ông ta là một người quá lạ mà tôi từng gặp từ trước đến giờ. Người mà cứ mỗi lần gặp tôi là hỏi " Chị Tư, sao chị không nhuộm tóc đi!" "Coi bả kìa, hôm nay bả mặc đồ như người Nhật'.....