28/8/2014 Sydney
Một buổi sáng nọ, tôi và ông chủ đi làm. Khi vừa mở cửa buớc vô chổ làm thì tôi giựt mình vì trên tường có ai đó, viết cái gì. Tôi nghĩ "Ô, cũng may, tường mình mới sơn hai nuớc, còn một nước thứ ba nữa, chứ nếu không thì lại mắc công tìm cách để chùi đi"
Tôi đến gần, đọc thử coi ai đó, viết cái gì, thì tôi đã đoán biết tác giả là ai rồi. Đây không phải là lần đầu tụi tôi bị phá như vậy, mà vì ông bạn già nầy cứ hay giở trò. Nói là bạn, chứ thật ra ông ta chỉ là một người chuyên đảm trách một tí công việc trong công trỉnh xây cất của chúng tôi.
Có lẽ vì tính hề hà, không màng ai nói gì, ai nghĩ gì của tụi tôi mà ông ta cứ làm tới, cứ chọc phá hoài...Ông ta thường nói "Cái bà nầy, hễ gặp mặt bả là thấy bả cười", ông ta đâu biết rằng tôi cười bởi vì ông ta là một người quá lạ mà tôi từng gặp từ trước đến giờ. Người mà cứ mỗi lần gặp tôi là hỏi " Chị Tư, sao chị không nhuộm tóc đi!" "Coi bả kìa, hôm nay bả mặc đồ như người Nhật'... Tôi lại cười theo kiểu "Bó tay" vì không hiểu tại sao ông ta cứ tự nhiên đến như vậy. Có khi, tôi cười đã đời rồi mới trả lời "Lúc tôi nhuộm tóc, thì tôi không găp anh, đến khi đầu bạc thì tôi lại gặp anh cho nên lúc nào anh cũng thấy tôi đầu bạc"...
Nhưng dầu sao, trên đời cũng cần có những người vô tư. hồn nhiên như ông, để mỗi lần gặp ông là tụi tôi cứ cười rôm rã cả buổi đến khi ông đi về thì mới thôi. Ông đi rồi, tôi thở dài "Ui, sao mà có người chuyện gì cũng nói được". Ông chủ thì nói "Thôi kệ, miễn ổng nói chuyện vô thưởng vô phạt thì không có sao".
"Lần này, tôi sẽ biến câu nói chọc phá của ông thành sự thật cho ông coi!". Tôi chợt nghĩ ra câu đáp trả hài hước cũng không kém gì so với ông ta và tự mỉm cười với chính mình.
Tôi lại lục đục tiếp tục công việc cho một ngày mới...
Comments
Post a Comment